"Chuyện này…" Quan Thanh Vân thấy đau đầu, chần chừ không dám ngẩng mặt lên.
Từ thành Hoa Vũ thất bại quay về, hắn ta đã mất hết mặt mũi, vốn định lén nói với phụ thân, ai ngờ mới vừa trở về đã bị kéo vào đại điện, đúng là lần này Quan Thanh Vân cưỡi hổ khó xuống rồi.
Chuyện này cũng phải trách bản thân hắn ta ăn không nói có, làm Quan Tu Cẩn tin tưởng không nghi ngờ gì nên mới mang ra khoe khoang trước. Ông ta căn bản không ngờ Quan Thanh Vân đối với Mộc Hàn Yên chỉ là mơ tưởng hão huyền, người ta hoàn toàn không coi hắn ta ra gì.
"Sao thế Thanh Vân?" Lúc này Quan Tu Cẩn mới chú ý tới vẻ mặt bất thường của Quan Thanh Vân, bèn nhăn mày rồi hỏi.
"Thanh Vân vô dụng, đã phụ kỳ vọng của phụ thân đại nhân, không thể lấy Hồn Châu năm màu về." Quan Thanh Vân nói với vẻ miễn cưỡng.
"Cái gì?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc.