Thật ra nàng cũng không ngờ, Liễu Nhiên Đức đã cao tuổi như vậy lại có xuất thân bất phàm, thế mà lại hèn hạ vô liêm sỉ như thế, không thèm để ý đến tôn nghiêm của Tế Tư, ngay cả loại thủ đoạn này mà cũng nghĩ ra được.
Nàng không biết rằng Liễu Nhiên Đức vốn chính là một lão già ăn no chờ chết, tự biết tiền đồ cả đời này vô vọng, hơn nữa cũng không có ai coi trọng ông ta, nhiều năm qua chỉ biết ăn uống chơi bời, chuyện ỷ thế hiếp người đã làm không ít, làm gì có chút tôn nghiêm Tế Tư nào.
"Mộc Chủ Tế, không thể nói như vậy được, ta và ngươi không thù không oán, sao lại nói là sống mái với ngươi chứ, ta chỉ lấy lại công bằng cho con cháu Liễu gia ta mà thôi." Liễu Nhiên Đức nói bằng giọng đầy chính nghĩa. Đáng tiếc, nghe được lời ông ta nói lúc trước, tất cả mọi người đều biết ông ta chính là một lão già vô lại không biết liêm sỉ, nhìn ông ta cố làm ra vẻ lại càng hèn mọn.