Sau một lát hai bóng người nhanh chóng rời khỏi cửa phòng, sau đó trở về theo đường cũ, từ tiểu viện của Long Vô Thác bay ra, từ đầu đến cuối không hề thu hút sự chú ý của bất cứ ai, bởi vậy cũng không khó nhìn ra Long Vô Đương đốt đống lửa kia đã gây ra động tĩnh lớn thế nào.
Rời khỏi Long phủ, cuối cùng Mộc Hàn Yên cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng không thể không có tim không có phổi giống như Lăng Bảo Bảo được, nói hoàn toàn không căng thẳng chút nào là giả.
Lo lắng Long gia vẫn có tai mắt ở bên ngoài phủ, Mộc Hàn Yên cũng không phóng chân chạy vội mà giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không nhanh không chậm đi về phía Cốc gia.
Mãi đến khi Mộc Hàn Yên rời xa Long phủ, nàng mới hoàn toàn yên lòng, đột nhiên trong lòng của nàng xuất hiện sự rung động khó giải thích, giống như nàng đang bị một con rắn độc núp trong bóng tối nhìn chằm chằm vậy.