"Được." Mộc Hàn Yên lật qua lật lại tờ giấy viết đầy chữ như gà bới, lúc này mới xác định không có sai sót gì.
Không còn cách nào khác, thật sự là hắn ta vẽ quá xấu.
"Vậy lên đường thôi!" Long Vô Đương nói.
"Đợi đã, ngươi nhìn xem kia là cái gì?" Mộc Hàn Yên chỉ ra sau lưng hắn ta.
Long Vô Đương quay đầu lại theo bản năng, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nghi ngờ nói: "Không có gì cả mà..."
Trong nháy mắt khi hắn ta nói tới chữ cuối cùng, một viên thuốc được nhét vào miệng hắn ta.
"Ngươi cho ta ăn cái gì đấy?" Sắc mặt Long Vô Đương kịch biến, hắn ta dùng sức bóp cổ nhưng đan dược vừa vào miệng đã tan ra, ngay cả muốn nôn cũng không được.
"Đó là đan dược giúp ngươi tăng cao tu vi, không cần cảm tạ ta, chúng ta là người một nhà, ta sẽ không hại ngươi." Mộc Hàn Yên cười híp mắt mà nói.
"Đan dược gì?" Long Vô Đương hỏi.