Cốc Minh An trợn mắt há mồm nhìn nương tử ngu dốt của mình, trong chốc lát không nói được gì. Tuy ông ta không phải người tham tiền, nhưng Hồn Châu năm màu này không phải thứ có tiền là có thể mua được, ông ta cũng có một đứa con trai tu luyện ở thần điện khác, Hồn Châu năm màu này rất có lợi đối với việc tăng cấp tu vi của hắn, ai ngờ được nương tử ngu dốt nhà mình lại coi đó là viên pha lê rồi ném trả lại.
Nếu chuyện này bị truyền đi, có lẽ sẽ khiến người khác cười đến rụng răng mất.
"Không được không được, tiếc thật, tôi phải nghĩ cách gì đó!" Chúc Ngọc Lan vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Bà muốn làm gì?" Cốc Minh An kéo bà ta lại.
"Đây chính là Hồn Châu năm màu đấy, cứ ném như vậy thì quá đáng tiếc, tôi phải nghĩ cách mới được." Chúc Ngọc Lan nói.
"Bà yên tĩnh một chút đi, thật sự muốn lão gia tức tới mức hạ lệnh cho tôi bỏ bà à, ngoan ngoãn ở trong viện đi." Cốc Minh An vỗ trán nói.