"Văn đại sư, đề nghị của ta, ông thấy thế nào?" Mộc Hàn Yên nói với Văn Cao Nhân.
"Không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ nhưng lại có kiến thức như vậy, trước kia ta hiểu lầm ngươi rồi." Trong lòng Văn Cao Nhân vui vẻ, ông ta nói với vẻ chần chừ. Lời nói của Mộc Hàn Yên vừa đúng ý của ông ta, cũng cho nàng chút thể diện, cho dù chỉ là trấn an các Tế Tư của thần điện Hoa Vũ.
"Như vậy đi, chưa thấy thực lực của ta, chắc chắn chư vị đây cũng khó mà tâm phục, chúng ta nói đến đây trước đã, đợi ta khôi phục lại mấy trận pháp, chúng ta sẽ thương lượng kĩ lưỡng hơn." Thấy Mộc Hàn Yên khó khăn lắm mới thuyết phục được mọi người, Văn Cao Nhân cũng không muốn bức ép quá đáng, sợ lại gây thêm ác cảm và phiền toái, vì vậy ông ta giả bộ sảng khoái nói với mọi người.
Trong lòng âm thầm nghĩ: Dù sao cũng có câu nói này của Mộc Hàn Yên, đợi bọn họ nhìn thấy thực lực thật sự của mình rồi, nếm được lợi ích rồi, ông ta không sợ nàng nuốt lời.