"Việc này có gì mà phải đắn đo chứ, nếu không phải không đành lòng nhìn cơ nghiệp gần trăm vạn năm của thần điện Hoa Vũ bị hủy diệt trong chốc lát như vậy, các ngươi cho rằng ông ta nguyện ý nhận lấy chuyện cực khổ này sao, nếu các ngươi nhất định không nhận tấm lòng này, cam tâm nhìn thần điện Hoa Vũ suy bại dần biến mất, bị người đời quên lãng, ông ta cần gì phải tốn công phí sức." Tên Tế Tư đi theo kiêu ngạo nói với vẻ mất kiên nhẫn.
"Văn đại sư, đây cũng là ý của ông sao?" An Hạ Hân hỏi.
Văn Cao Nhân mỉm cười không nói, hiển nhiên ông ta ngầm thừa nhận lời nói của tùy tùng.