"Dừng tay! Dừng tay! Ta là công tử của Chủ Tế thần điện Thiên Dương, các ngươi dám đánh ta, các ngươi chết chắc rồi…" Tiếng Long Vô Đương kêu ầm ĩ từ trong đám người vọng ra.
Tiếng kêu còn chưa dứt, Mộc Hàn Yên, Lăng Bảo Bảo và con heo nhỏ kia đều nhảy dựng lên. Hai người một thú vung tay vung chân, cộng với mai rùa đen của Lăng Bảo Bảo cùng trút xuống đầu Long Vô Đương như mưa.
Vốn dĩ Long Vô Đương nằm lẫn chung với đám người hầu, người nào cũng kêu khóc ầm ĩ, mặt mũi ai cũng bầm giập như đầu heo. Mộc Hàn Yên đâu phân biệt được ai với ai, nhưng bây giờ hắn lên tiếng tự làm lộ vị trí của mình, làm sao trách được Mộc đại tiểu thư lại càng ra tay tàn nhẫn.
"A…" Long Vô Đương mới thò được đầu ra là lập tức kêu thảm nằm bẹp xuống, trên cơ thể vang lên âm thanh bịch bịch không ngừng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này làm sao còn dám mở miệng.
"Đừng đánh, đừng đánh nữa, ai da… Đừng đánh vào mặt…" Long Vô Đương không còn hung hăng được nữa, khóc nức nở van xin.