"Mà thôi, ngươi cứ giữ lại để mình dùng đi." Mặc dù tính tình của Mộc Hàn Yên không thể gọi là cực đoan, nhưng nghe lời người đàn ông này nói, hiển nhiên là muốn vàng thau lẫn lộn, coi bọn họ là kẻ ngu si hồ đồ rồi, cho nên nàng cũng không có cảm tình gì với hắn ta, chỉ nói một cách lạnh lùng. Vừa nói, nàng vừa đi thẳng tới chỗ xe ngựa.
"Đại nhân!" Nhìn thấy Mộc Hàn Yên xoay người rời đi, người đàn ông vạm vỡ kia càng thêm sốt ruột, bỗng dưng hắn ta quỳ phịch một phát xuống đất.
"Ngươi làm gì thế?" Mộc Hàn Yên khẽ nhíu mày.
"Tại hạ không có ý lừa dối đại nhân, nhưng thực sự, thực sự là ta không còn cách nào khác. Đại nhân hãy nhìn những tộc nhân đứng sau ta mà xem, đã mấy ngày nay bọn họ chưa có hạt cơm nào vào bụng, trên đường đi, ngay cả rễ cỏ vỏ cây đều bị bọn ta gặm hết, nếu không phải cùng đường, làm sao bọn ta dám lừa gạt đại nhân chứ." Người đàn ông kia càng nói càng kích động, sau đó còn nước mắt giàn giụa, trong mắt tràn ngập vẻ bi ai và tuyệt vọng.