"Đúng vậy, Khúc tiền bối đừng đi vội như vậy, đợi dùng bữa trưa xong hãy đi!" Mộc Nam cũng không luyến tiếc gì lắm. Nếu Mộc Hàn Yên đã tỏ rõ thái độ kiên quyết như vậy, hắn cũng không muốn phản đối, vậy thì tất cả nghe theo Mộc Hàn Yên hết!
Vì thế, câu này rất dễ nghe nhưng thật ra lại là ngậm miệng không nhắc đến chuyện thương lượng nữa, chỉ là nói một câu khách sáo, giả tạo mà thôi.
"Không cần đâu, ta lại muốn chờ xem không có ta giúp đỡ trường đấu giá Nam Mộc các ngươi sẽ sụp đổ ra sao." Tất nhiên Khúc Sơn Linh nhận ra những lời khách sáo của hắn, biết hắn đã hạ quyết tâm, ông ta cười lạnh lùng, nói trong sự tức giận.
"Khúc tiền bối, cho dù mọi người bàn chuyện không thành thì ông cũng không cần phải nói lời cay nghiệt như thế." Mộc Hàn Yên vốn đã không có chút cảm tình nào với lão già này, nghe thấy vậy bực mình nói.