Mặc dù đã dùng hết sạch chút sức lực cuối cùng nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết. Nếu không phải bọn họ đang quá yếu ớt, nhất định sẽ nhảy cẫng lên reo hò ầm ĩ rồi.
Lúc này bọn họ đang ở trên một bệ đá rất to, cách khu bia mộ chưa tới mười trượng. Những bóng dáng thần thánh uy nghiêm trên Màn Trời như đang đứng ngay trước mắt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, chờ đợi bọn họ.
"Nghe nói bệ đá này đã có ở nơi đây từ khi trời đất thành hình, được gọi là đàn tế của trời đất, dù không giúp ích gì nhiều cho việc tu hành nhưng có thể làm tiêu tán áp lực của Màn Trời. Mọi người có thể tu hành để khôi phục một lúc." Dạ Lan Phong bước lên, nói với nhóm người Mộc Hàn Yên.