Mộc Hàn Yên âm thầm lè lưỡi, nghe có vẻ như hai tên thanh niên này cũng là đồ đệ của Khúc Sơn Linh, quả thật là có tiềm năng cơ bản nhất của một kẻ bịp bợp ưu tú: Biết nói phét!
Lúc nào cũng nhắc tới vạn lượng với cả mười mấy vạn lượng, đùa gì chứ, cho dù là thầy chiêm tinh danh tiếng lừng lẫy chốn kinh thành cũng không được chào đón đến mức ấy chứ.
Mộc Hàn Yên ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh mắt giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Hàn Yên đại ca, huynh đang nhìn gì thế?" Mộc Nam nghe thấy câu nói đầy bất mãn của hai tên thanh niên kia, lại còn thu nhập lúc nào cũng mấy vạn, mười mấy vạn lượng kia, trong lòng hắn cực kỳ chấn động, thậm chí còn có chút căng thẳng, có chút tự ti mặc cảm. Nhưng trông thấy Mộc Hàn Yên đang ngẩng đầu nhìn trời xanh, hắn bèn tò mò hỏi khẽ.
"Ta xem có con trâu nào đang bay trên trời không." Mộc Hàn Yên ghé vào tai hắn, trả lời một cách bí hiểm.
"Trâu làm sao có thể bay trên trời được?" Mộc Nam mơ hồ hỏi.