Vốn dĩ bọn hắn nên rời khỏi thành Hắc Thạch từ lâu rồi, nhưng gần đến lúc đi thì đại nhân lại thay đổi chủ ý, kéo dài thời gian rời khỏi. Bây giờ xem ra lại là vì Đại công tử bột Mộc Hàn Yên kia.
"Ngoan thật." Dạ Lan Phong hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói của các thuộc hạ, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mộc Hàn Yên, rồi bất thình lình thốt ra hai từ này.
Dù hắn không hề chỉ mặt điểm tên, nhưng những người có mặt ở đó đều hiểu ngay tức thì, đại nhân đang khen tên đại công tử bột Mộc Hàn Yên ngoan.
"Phụt!" Tên thuộc hạ đang ăn kia nghe xong bèn phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài, sau đó hắn bị những người bên cạnh bịt chặt miệng lại ngay lập tức. Tuy rằng tất cả bọn hắn đều sợ chết đi được, đều kinh hãi khi đột nhiên thấy đại nhân mặt không đổi sắc mà khen Đại công tử bột Mộc Hàn Yên ngoan. Nhưng có thể biểu lộ ra sao? Không thể! Tên tiểu tử thối này ngươi muốn chết hả!
...
Mộc Hàn Yên và Mộc Nam đã nhanh chóng tới được trường đấu giá.