"Thiên Tịch thế nào rồi?" Mộc Hàn Yên bình ổn lại tâm trạng đang kích động của mình, cất tiếng hỏi.
"Nhìn tình trạng có lẽ cũng không có gì đáng ngại." Hoa Nguyệt nói.
"Về sau tuyệt đối không được mạo hiểm như thế này nữa." Rốt cuộc Mộc Hàn Yên cũng hoàn toàn yên tâm, nàng dặn dò mấy người bọn họ.
Tuy đám người Hoa Nguyệt nói hết sức nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ cần thấy vết thương khắp người bọn họ là có thể biết ngay suốt dọc đường này bọn họ đã chịu bao nhiêu cay đắng, trải qua bao nhiêu nguy hiểm. Thậm chí Mộc Hàn Yên không thể tưởng tượng được, rốt cuộc bọn họ đã đi tới đây như thế nào.
"Nếu như không phải là vì Thiên Tịch, bọn ta cũng sẽ không mạo hiểm như vậy." Hoa Nguyệt nở một nụ cười hiếm thấy, nói với Mộc Hàn Yên.
Trong lòng Mộc Hàn Yên âm thầm cảm động, nàng cảm thấy vui mừng vì Phần Thiên Tịch có thể có được những người bằng hữu như thế này.