Mặc dù bọn họ vẫn nghi ngờ trong lòng nhưng đi cùng Mộc Hàn Yên lâu như vậy bọn họ cũng hiểu tính cách của nàng, nàng tuyệt đối không nói lung tung, càng không xem tính mạng như trò đùa, thế nên bọn họ cũng không nói thêm gì mà xếp thành hàng rồi đi theo.
Đương nhiên tin tưởng thì tin tưởng, đối mặt với lớp sương mù dày đặc kia, tất cả mọi người vẫn khó tránh khỏi lo lắng bất an, âm thầm tập trung tinh thần đề phòng.
Mộc Hàn Yên nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của bọn họ cũng không nói gì thêm mà nhanh chân đi về phía trước.
"Mộc thiếu chủ, cẩn thận!" Đột nhiên một thanh niên thốt lên với giọng run rẩy.
Một vực sâu rộng mấy chục trượng kéo dài ngang mặt đất, chỉ còn cách Mộc Hàn Yên một bước chân. Bởi vì bị sương mù che khuất nên vực sâu này xuất hiện cực kỳ đột ngột, đám Mộc Hàn Yên đi đến sát bên mới có người phát hiện ra nhưng nàng lại không hề nhìn thấy, vẫn nhanh chân bước về phía trước.