Sau khi nói xong, ông ta lập tức kéo Hàn Ngọc Đường, chuẩn bị bay đi.
"Chờ một chút." Hàn Ngọc Đường vùng ra khỏi tay ông ta, bước nhanh tới trước mặt Mộc Hàn Yên.
"Chuyện trước kia quả là ta không đúng. Ta xin lỗi ngươi, mong ngươi có thể tha thứ. Với lại, cảm ơn vì lúc trước đã cứu mạng ta." Hàn Ngọc Đường nói rất ngắn gọn nhưng không còn qua loa như trước đây mà hết sức chân thành.
"Chuyện trước kia ta cũng quá mức lỗ mãng, quên cả đi." Mộc Hàn Yên nói.
"Ừ." Hàn Ngọc Đường gật mạnh đầu, xoay người sang chỗ khác.
"Chờ một chút, nếu như ngươi muốn khôi phục tu vi thì tới đỉnh Thánh Kiếm tìm ta." Đột nhiên Mộc Hàn Yên nói.
Người khác không có cách nào với vết thương của Hàn Ngọc Đường. Nhưng chỉ cần vết thương không liên quan đến pháp thuật kỳ lạ, nàng hợp sức với Diệp Yên Nhiên thì thế nào cũng có thể chữa khỏi.
"Ngươi nói cái gì?" Hàn Ngọc Đường và Ngạo Phương Trần đồng thời ngẩn ra, nhìn Mộc Hàn Yên một cách khó tin.