(*) Họ Tiện (贱): chữ tiện trong từ "đê tiện".
"Thôi vậy, việc này cũng không trách được ngươi, Hàn Ngọc Đường càng ngày càng quá đáng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn, cũng nên để hắn nhận lấy một bài học." Thánh Chủ phất tay áo rồi nói, trái lại ông ta không có ý trách tội Mộc Hàn Yên.
"Chuyện này nên xử lý thế nào, hay là ta xin lỗi hắn vậy?" Thấy Thánh Chủ rộng lượng như thế, Mộc Hàn Yên cảm thấy rất có lỗi và hơi xấu hổ nữa, nàng chủ động mở miệng đề nghị.
"Thế mà ngươi cũng nói được, làm hại người khác tứ chi đứt đoạn tu vi bị hủy hết mà nói xin lỗi là xong à, nếu dễ dàng như vậy thì Ngạo Phương Trần đã không tìm tới tận nơi." Thánh Chủ không biết nên khóc hay nên cười, chỉ vào mũi Mộc Hàn Yên nói.
"Nhưng ta có sai đâu, nói xin lỗi hắn như thế là tốt lắm rồi. Nếu không phải nể mặt người, ta còn không thèm xin lỗi hắn ấy chứ!" Mộc Hàn Yên vuốt vuốt mũi trả lời.