"Gào... Gào..." Tuy lời nói của Trang Bình An hết sức khéo léo, nhưng vốn dĩ tâm trạng của tiểu Thụy Thú đang ấm ách khó chịu, cố nén cơn giận nên nó đã bị chọc giận ngay lập tức.
Tiểu tử kia nhảy xuống từ trên tay Mộc Hàn Yên, rơi xuống đất khoa chân múa tay với gương mặt tràn ngập sự giận dữ, trong miệng nó còn thở phì phò hệt như heo nhỏ.
"Nói tiếng người đi!" Mộc Hàn Yên nhíu mày một cái rồi nói. Đường đường là thiếu chủ Kỳ Lân mà không học được cái gì tốt, cứ một mực học tính nết của loài heo, ngay cả thể diện của nàng cũng bị nó làm mất sạch.
"Hừ, dám xem thường ta à, làm sao ngươi biết thực lực của bản thiếu chủ giảm bớt nhiều chứ, hừ hừ." Tiểu Thụy Thú nói với vẻ bất mãn, tiếp tục giở thói ngang ngược.
"Gào!" Nói xong, tiểu Thụy Thú bèn hét dài một tiếng, thanh âm cao vút mạnh mẽ, đinh tai nhức óc, tràn ngập sự giận dữ, bên trong còn mang theo uy áp cực mạnh.