"Người cầm cái này đi!" Tuyệt Đãng chẳng muốn để ý tới hắn nữa, nói xong lấy ra một hạt châu đưa cho Mộc Hàn Yên. Nhìn bộ dạng của ông ta hẳn là vốn định đưa cho tiểu Thụy Thú, nhưng tên nhóc kia lại đu trên ống quần phấp phới của Mộc Hàn Yên ngủ mất rồi, nên hết cách đành phải giao cho Mộc Hàn Yên.
"Đây là cái gì?" Mộc Hàn Yên hỏi với vẻ tò mò.
Hạt châu này to cỡ trái trứng bồ câu, trong suốt mượt mà như ngọc thạch được mài kĩ lưỡng, cầm vào tay thấy ấm áp vô cùng, đưa thần niệm vào liền cảm nhận được như có một luồng sức mạnh vô cùng thuần khiết vô cùng khổng lồ ẩn chứa bên trong nó, kiểu giống như đan dược, nhưng lại không tìm ra được dấu vết luyện chế nào.
"Ta cũng không biết. Cái này là do thái tằng tổ phụ để lại, nói là nếu có một ngày tìm được thiếu chủ thì giao vật này cho người, ta nghĩ chắc là có liên quan tới tình trạng thương tích của thiếu chủ!" Tuyệt Đãng suy nghĩ một lúc rồi đáp.