"Vi đại ca." Hàn Ngọc Đường bị đả kích, đang nản lòng thoái chí lại nhìn thấy Vi Tiếu Thiên, kẻ huynh không ra huynh đệ không ra đệ này, tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, không xưng sư huynh mà trực tiếp xưng là đại ca.
"Ngọc Đường hiền đệ, chuyện hôm nay ta nghe mọi chuyện rồi. Tuy rằng chuyện này là do ngươi sai trước, nhưng dựa vào thủ pháp kiểm soát lò Vân Long Cửu Thiên và thuật Luyện Đan của Mộc Hàn Yên mà nói, đạo cấm chế kia hoàn toàn không thể gây thương tổn cho nàng ta được, đối với nàng ta đó cũng chỉ là trò chơi mà thôi. Vậy mà nàng ta lại không buông tha, nhất nhất khiến ngươi bị trọng thương, rõ ràng là muốn đối địch với ngươi mà."
"Dù cho lần này ngươi nhân nhượng để khỏi chuốc phiền phức, nhưng ngươi nghĩ xem nàng ta có bỏ qua cho ngươi không? Sau này nếu có cơ hội, không biết sẽ khiến ngươi bị thương thành bộ dạng gì nữa!" Vi Tiếu Thiên căm phẫn nói.