"Được, ta xin lỗi, lúc nãy là do ta sai, ta xin nhận lỗi và xin lỗi các ngươi." Hàn Ngọc Đường cắn răng, cúi người với đám người Mộc Hàn Yên rồi nói. Hắn ta đã nghĩ thông suốt rồi, lúc này đầu tóc hắn ta bù xù mặt mũi khét lẹt, ngay cả bản thân cũng ngửi được mùi thịt nướng trên người mình, còn chút mặt mũi nào nữa đâu, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ càng chịu thêm khổ mà thôi, vậy chi bằng cúi đầu nhận lỗi trước vậy.
"Vậy được thôi, xem ra ngươi cũng có chút thành ý, ta đại diện mọi người tha lỗi cho ngươi." Mộc Hàn Yên nở nụ cười rồi nói, dáng vẻ như dạy dỗ một đứa trẻ.
Hàn Ngọc Đường hận đến mức cắn chặt răng, hắn ta đã cúi đầu nên cũng không dám nói gì nữa, cứ thế trơ mắt nhìn Mộc Hàn Yên.
"Cách gì hả, cách mà ngươi nói là gì?" Hàn Ngọc Đường trong chốc lát nhưng vẫn không nghe Mộc Hàn Yên nói gì, cứ gật đầu mỉm cười như một trưởng bối, hắn ta đã vô cùng sốt ruột nên thúc giục.