Tám bước, bảy bước, sáu bước… khoảng cách tới tấm gương cổ càng lúc càng gần, tay của Dạ Lan Phong đã đặt trên chuôi kiếm, tâm trạng của đám người Hoa Nguyệt cũng thấp thỏm không yên, tuy ban nãy đã uống Định Tâm Hoàn, nhưng đối với những chuyện có liên quan tới Mộc Hàn Yên, bọn họ vẫn cảm thấy bất an như đó là bản năng.
Cuối cùng Mộc Hàn Yên cũng tiến lên thêm một bước, tia sét chói mắt lại một lần nữa bắn xuyên ra từ trong tấm gương cổ.
Hàn Tiêu Kiếm của Mộc Hàn Yên cũng rút ra khỏi vỏ, nhưng đúng lúc đường kiếm đó chém xuống, bỗng dưng Mộc Hàn Yên lại dừng động tác.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác quen thuộc trước nay chưa từng có, sức mạnh ẩn chứa trong cột sét đó vô cùng thân thiết, tuy nó phát ra từ trong tấm gương cổ nhưng nàng lại có cảm giác như thể nó đến từ trong huyết mạch của mình vậy.
Dường như vô vàn thiên cơ huyền diệu, vô vàn thiên cơ huyền ảo đều ẩn chứa bên trong cột sét đó, đợi nàng khám phá, đợi nàng phát hiện.