Gió cát biên cương, chiến trường khốc liệt làm cho khuôn mặt của hắn ta trở nên cương nghị hơn, ống tay áo trống rỗng, gương mặt hốc hác lại làm tăng thêm vẻ đìu hiu và cô đơn, thế nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn chân thành, vẫn kiên định như thế.
Hắn ta thay đổi rồi, không còn là Khuất Phong Đình của ngày trước nữa.
Nhớ lại những ân oán trước kia, không hiểu sao Mộc Hàn Yên chợt thấy bùi ngùi.
"Mộc Hàn Yên ta là hạng người nói một đằng làm một nẻo ấy hay sao? Chẳng qua thứ ta cứu là Bắc Ninh Quan chứ không phải Ngũ hoàng tử mà thôi!" Mộc Hàn Yên nói năng đầy khí phách, sau đó nàng cưỡi Xích Thán Vân Yên Thú chạy đi như bay.
"Đi thôi, đến bây giờ ngươi còn không biết tính cách của Mộc thiếu chủ ư, Ngũ hoàng tử nhà ngươi được cứu rồi." Hà Khánh Duy vỗ Khuất Phong Đình hãy còn đứng nghệt ra đó mấy cái, rồi đuổi theo Mộc Hàn Yên.
Bấy giờ Khuất Phong Đình mới sực tỉnh lại, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, sau đó hắn ta cũng đi theo.