"Không phải ta muốn nói cảm ơn, ta muốn nói là thực ra huynh cười lên trông rất đẹp, suốt ngày trưng khuôn mặt cương thi đó ra không tốt." Mộc Hàn Yên nói nghe có vẻ lời ít ý nhiều, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt lại không thể nào che giấu được.
"Hả…" Phần Thiên Tịch ngẩn người.
"Còn nữa, có chuyện gì cứ nói ra sẽ tốt hơn, đừng giấu trong lòng mãi, trong nóng ngoài lạnh lại càng không tốt." Mộc Hàn Yên nói tiếp.
Thực ra nàng đã muốn nói câu nói này với Phần Thiên Tịch rất nhiều lần trong kiếp trước nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội, nếu hôm nay đã nói thì phải nói ra hết.
Không biết có phải do vết thương trở nên nặng hơn hay không mà trên trán Phần Thiên Tịch mồ hôi tuôn như thác nước, đột nhiên quay người đi nhanh ra ngoài, hoàn toàn là dáng vẻ chạy trối chết.
Nhưng khuôn mặt đã căng thẳng theo thói quen của hắn lại dần dần giãn ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ.