"Còn cả ta nữa, đừng quên toàn bộ gia sản của ta đều đặt lên người các huynh, đúng rồi còn có tiền riêng của mấy người các huynh nữa." Lăng Bảo Bảo cười hì hì nói. Hắn cũng đưa tay ra, nhìn bộ dáng giống như căn bản không để tâm gì đến trận tỷ thí ngày mai.
Việt Tu Minh nhìn bọn họ với vẻ nghi hoặc, thực sự không hiểu nổi, Mộc Hàn Yên tự tin như vậy cũng thôi đi, những người khác lấy đâu ra tự tin vậy.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng vứt bỏ sự hoài nghi của mình, nghĩ không ra cũng không cần tự chuốc lấy phiền não nữa. Dường như đây cũng là truyền thống của Việt gia.
Cảm nhận được chiến ý mãnh liệt trên người bọn họ, còn có sự tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau, nhiệt huyết trong lòng Việt Tu Minh dâng trào, hắn cũng đưa tay ra.
"Được rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai để mọi người nhìn thấy thực lực thật sự của chúng ta." Đúng lúc này Mộc Hàn Yên thu tay về.
"Được." Đám người Hoa Nguyệt đồng thời thu tay về, kiên định đi về phòng mình.