"Đúng rồi, bà ngoại không sao chứ?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Yên tâm đi, không phải hoàng thượng đã nói rõ hết rồi sao, chỉ là trao đổi học hỏi, trao đổi học hỏi mà thôi, có thể có chuyện gì được chứ?" Khóe miệng của Việt Phàm Trần lộ ra nét cười xấu xa giảo hoạt, đúng là giống hệt với đại ca.
"Không phải, ta không lo lắng điều này, ta từng nghe nói bà ngoại mắc phải bệnh ẩn, vừa rồi giao đấu với người ra liệu có gì không ổn không?" Mộc Hàn Yên đáp.
"Ngươi nghe ai nói vậy?" Việt Phàm Trần nhíu mày hỏi.
"Ngũ Tử Nhạc." Mộc Hàn Yên trả lời.
"Chả trách, ta nói sao lão già kia lại dám tới hoàng cung này giễu võ dương oai, hóa ra là vì vậy." Việt Phàm Trần nói như có chiều suy nghĩ, nhưng sau đó hắn lại thận trong nhìn xung quanh, tụ khí truyền âm nói với Mộc Hàn Yên: "Thực ra, mẫu hậu không phải bị bệnh, mà là bị thương."
"Bị thương? Bà ngoại bị thương thế nào?" Mộc Hàn Yên vô cùng kinh ngạc, tụ khí truyền âm hỏi lại.