"Đứng lên đi, sau này còn dám nói xấu tỷ tỷ con nữa coi chừng ta sẽ dùng gia pháp xử lý con." Cuối cùng Lục Niệm Tâm cũng đứng dậy, nhìn cặp mắt đen thui như gấu trúc của Việt Phàm Trần mà không thể nhịn cười được.
"Mẹ yên tâm, con không dám nữa đâu." Việt Phàm Trần đầu bù tóc rối đứng dậy, dáng vẻ vô cùng thê thảm nhưng ánh mắt lại hàm chứa ý cười ấm áp.
"Năm đó khi ta biết thân phận của cha con, cha con và mẹ con đã tình sâu nghĩa nặng không thể nào tách rời. Ta biết tính cách của mẹ con tuy bề ngoài mềm yếu nhưng trong lòng lại kiên định, bởi vậy nên cũng không dám quyết liệt chia rẽ hai đứa, ngược lại là đại cữu của con đã cãi nhau một trận với mẹ con vì chuyện này. Mẹ con tức giận bỏ đi tha hương nơi đất khách, cuối cùng vẫn thành thân với cha con.