"Ơ…" Khuôn mặt già nua của Hạ U Trần hơi đỏ lên. Ông ta không hề có ý muốn lừa Mộc Hàn Yên khi định đưa tiểu Cùng Kỳ cho nàng. Ông ta thực lòng muốn báo ơn nàng nhưng ông ta cũng có chút tâm tư riêng là không muốn nhìn thấy nó nữa để khỏi cảm thấy bực mình.
"Quân tử không lấy đi vật người ta thích, ông cứ giữ nó lại bên mình đi!" Mộc Hàn Yên từ chối một cách hợp tình hợp lý.
Vừa rồi khi thấy nhóc con kia ra vẻ đáng yêu với mình, Mộc Hàn Yên cảm thấy khá vui vẻ nên mới ném chút đồ ăn vặt cho nó, không ngờ nó không chỉ ăn hết chỗ đồ ăn đó mà còn ăn sạch đống đồ ăn vặt ngon lành nàng giấu trong không gian của la bàn chiêm tinh, đã thế nó vẫn chưa đã thèm, còn túm quần nàng hết kêu la lại ăn vạ, chỉ còn thiếu lăn lộn khóc ăn vạ nữa thôi.
Mộc Hàn Yên thầm lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng đã tự mình cảm nhận được sự khổ sở của Hạ U Trần.