Tiểu Cùng Kỳ quơ bàn chân nhỏ nhảy loi choi, miệng còn không ngừng hùng hổ phun ra thú ngữ mà Mộc Hàn Yên nghe không hiểu nổi, mãi tới khi Cuồng Bạo Thạch Ma Thú đã chạy xa nó mới đi tới bên cạnh Mộc Hàn Yên, cọ đầu vào chân nàng mấy cái rồi giương mắt nhìn nàng với vẻ chờ mong.
"Ờ… Làm tốt lắm, không hổ là một trong tứ đại hung thú!" Đương nhiên Mộc Hàn Yên nhìn ra dáng vẻ "hãy khen ta đi" của nó nên vỗ nhẹ lên đầu nó mà khen.
"Gào!" Tiểu Cùng Kỳ được khen bèn kêu lên đầy phấn khích, nhảy tung tăng quanh người Mộc Hàn Yên.
Hạ U Trần bi thương, miệng mếu máo, suýt chút nữa thì khóc thành tiếng.
Có thể nói là cả quãng đường ông ta chạy trốn vừa qua cửu tử nhất sinh, nhưng tiểu Cùng Kỳ chưa từng ra tay một lần nào, lúc nào cũng ra vẻ sợ hãi rụt rè làm ông ta sốt hết cả ruột, thế mà mới gặp Mộc Hàn Yên nó đã hoàn toàn thay đổi, gặp phải Cuồng Bạo Thạch Ma Thú mạnh mẽ như thế mà cũng dám xông lên liều mạng.