Hai người bọn họ một trước một sau đi ra khỏi Mộc phủ, vượt qua mấy con phố dài rồi đi vào con hẻm nhỏ cực kỳ đổ nát.
"Trong nhà nghèo nàn, khiến tiểu thư chê cười rồi!" Thấy sắc mặt kỳ lạ của Mộc Hàn Yên, Đường Bất Phàm nói với vẻ ngượng ngùng.
"Không phải, không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ nhớ tới một vị trưởng bối thôi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều!" Mộc Hàn Yên vội vàng giải thích, nàng không muốn đả kích lòng tự trọng vốn yếu ớt kia của Đường Bất Phàm.
"Ừm." Ở bên cạnh Mộc Hàn Yên lâu như vậy, Đường Bất Phàm biết Mộc Hàn Yên không phải loại người tư lợi kia, hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà cười thản nhiên.
"Bà ơi, con về rồi đây!" Đường Bất Phàm hô lên một tiếng đủ nghe.
Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, không có ai đáp lại.
"Thính giác của lão nhân gia không tốt lắm, sợ là không nghe thấy, chúng ta vào đi!" Đường Bất Phàm nói, sau đó dẫn Mộc Hàn Yên đi thẳng vào trong nhà.