Mấy vài lão già khác cũng hoàn toàn không còn coi thường nữa, tập trung tinh thần nhìn đường khói bụi trong đám bụi mù kia. Bọn họ cũng vô cùng tò mò về chiêu kiếm này của Mộc Hàn Yên.
Kiếm quang lóng lánh như trước, giọng nói trong trẻo lạnh lùng Mộc Hàn Yên cũng vẫn còn vang vọng xung quanh, nhưng nhát kiếm kia lại chần chừ không chém xuống.
Có thể tưởng tượng được nhất định là nàng muốn dồn hết toàn lực vào nhát kiếm này, mọi người đều không khỏi có chút chờ mong.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ cả trăm giây mà trường kiếm kia vẫn không chém xuống, cuối cùng Giang Vân Hạc cũng hơi mất kiên nhẫn, một tay vỗ ra.
Chưởng lực lướt qua, tiếng gió rít lên, đám khói bụi kia hoàn toàn tiêu tan nhưng đâu có bóng dáng của Mộc Hàn Yên.
Đưa mắt ra xa thì nhìn thấy một bóng người hơi mỏng manh đang bỏ chạy thục mạng.