"Dừng tay!" Đúng lúc này giọng nói của Giang Ỷ Lăng vang lên.
"Tiểu sư tỷ!" Đương nhiên uy vọng của Giang Ỷ Lăng trong đám con cháu Khâu gia tương đối cao, thế nên nàng ta vừa xuất hiện là tất cả con cháu Khâu gia đều thu kiếm lại sau đó khom mình hành lễ.
Ồ! Không đóng vai phản diện được rồi. Trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy tiếc nuối, khó khăn lắm mình mới có cơ hội chế giễu người khác một câu phế vật mà.
"Mộc Hàn Yên, ngươi muốn nhìn điện Thú Hồn, bây giờ cũng đã thấy rồi, có thể đi được rồi." Giang Ỷ Lăng đứng trên bậc thềm của điện Thú Hồn, từ trên cao nhìn xuống Mộc Hàn Yên, nói với vẻ mặt cao ngạo.
Nếu như có thể, nàng ta cũng hy vọng con cháu Khâu gia hợp lại cho Mộc Hàn Yên một bài học nhớ đời, nhưng Học viện Long Nham quy định nghiêm khắc, dù là ai đi nữa cũng không được gây sự trả thù riêng, càng không được lén lút ra tay, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi học viện.