Mặc dù Mộc Hàn Yên không biết thân phận thánh đồ của hắn, nhưng nàng cũng biết người giống như hắn tuyệt đối sẽ không có quá nhiều bạn bè, cũng có thể tưởng tượng, cái chết của người đó đã từng khiến hắn đau xót biết nhường nào.
"Nhưng bây giờ, ta nghĩ chắc huynh ấy vẫn chưa chết, cho nên, ta cần một câu trả lời." Dạ Lan Phong nói tiếp.
"Huynh bảo trọng nhé, ta chờ huynh quay lại." Mộc Hàn Yên không lôi thôi thêm nữa, nàng biết, nếu như Dạ Lan Phong không tìm được đáp án thì cả đời này hắn sẽ không thể nào yên lòng được. Cũng giống như nàng vậy, có những chuyện bắt buộc phải đi làm.
"Ừm, chờ ta quay về." Dạ Lan Phong mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay ra ôm Mộc Hàn Yên vào lòng.
Mộc Hàn Yên đột nhiên rơi vào vòng ôm ấm áp của hắn. Nàng hơi ngây người, sau đó yên tâm nhắm mắt lại, vòng tay ôm lại Dạ Lan Phong.