Hột Khê nhẹ nhàng nhếch khóe môi, gương mặt nõn nà như ngọc vì nụ cười đó mà trở nên xinh đẹp khiến người ta đắm say mơ màng, "Ai bảo ngươi là luyện đan thất bại?"
"Ngươi nói gì cơ?" Lê Chấn Vũ ngẩn ra, sau đó gã lại bật cười, "Hề Nguyệt, chẳng lẽ ngay cả luyện đan thành công hay thất bại, ngươi cũng không phân biệt được ư? Trước khi đan dược kết tinh mà linh lực cung cấp bị gián đoạn thì không thể kết tinh thành hình được. Như vậy không thất bại thì là gì?"
Hột Khê hơi nhướng mày, cô khẽ cười nói: "À? Vậy hả? Vậy tiếp theo đây ngươi nên mở to mắt nhìn xem, rốt cuộc thế nào mới gọi là luyện đan nhé!"
Dứt lời, đầu ngón tay cô đột nhiên ngưng tụ ra một ngọn lửa màu vàng đỏ.
Màu vàng đỏ… Màu vàng đỏ! Thực sự là ngọn lửa màu vàng đỏ sao?
Dân chúng phía dưới còn chưa có phản ứng gì nhưng những thầy thuốc đứng trên tường thành đã trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Lục Chỉ Hi cũng hô lên thất thanh: "Sao có thể?"