Nhậm Tuyết Linh giận dữ: "Ngươi nói cái gì đấy? Ngươi dám chửi bới sư tỷ ta à, sư tỷ ta còn không chữa khỏi hẳn được, lẽ nào ngươi cho rằng tiện nhân Hề Nguyệt này có thể chữa được ư? Đừng nằm mơ nữa!"
Lê Chấn Vũ tức giận đến cơ thể phát run: "Ngậm miệng chó của ngươi lại. Ngươi còn dám sỉ nhục Chỉ Hi, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
Bạch Hổ cười lạnh nói: "Đúng là nực cười, các ngươi làm được chuyện khốn nạn nhưng người khác lại không thể nói ư? Lúc trước Chỉ Hi tiên tử dùng lý do đến sau xếp sau gì đó để quyết định nếu cô ta chữa khỏi trước thì cô ta thắng, đây vốn là hành vi không công bằng. Công tử bọn ta rộng lượng, nên mới không nói gì."
"Bây giờ cô ta đã không thể chữa khỏi thì đến lượt công tử nhà ta tiến hành điều trị, chẳng lẽ không đúng sao? Hay là, câu nói gì mà suy nghĩ cho bệnh nhân của Chỉ Hi tiên tử lúc trước đều là lừa người? Vì thể diện của cô ta, ngay cả sống chết của bệnh nhân cô ta cũng mặc kệ phải không?"