Dứt lời, chiếc bình sứ trong tay gã vẽ ra một đường cong mềm mại, rơi vào lòng đại sư Nguyệt Hoa.
Đại sư Nguyệt Hoa nắm lấy chiếc bình sứ lạnh như băng, cơ thể ông run lên bần bật như muốn bóp nát chiếc bình kia. Thế nhưng cuối cùng ông lại không làm gì hết. Đây là một lựa chọn không được chọn lựa. Bây giờ ông đã bị dồn ép vào đường cùng rồi.
Lê Chấn Vũ bật cười đắc ý rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi. Sau thời gian một chén trà nhỏ từ khi Lê Chấn Vũ rời đi, đại sư Nguyệt Hoa mới lảo đảo cầm chiếc bình sứ đi về phòng mình.
Đợi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, một bóng đen trong lùm cỏ phía xa mới bước ra. Cái bóng đó hơi ngừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười bí hiểm rồi sau đó nhanh chóng biến mất tại chỗ.
***