Đại sư Nguyệt Hoa nắm chặt hai tay, nghiến răng nói: "Y thuật vốn không có giới hạn, mục đích duy nhất là chữa khỏi cho người bệnh. Hề Nguyệt có y thuật, có năng lực. Ta mời cậu ấy vào phủ thành chủ là muốn cho Khiếu Thiên nhiều khả năng khỏi hẳn hơn, làm như vậy thì có gì sai chứ?"
Ánh mắt Lê Chấn Vũ sắc lạnh như lưỡi kiếm, gã cười giễu cợt: "Bây giờ ông có nói gì thì cũng muộn rồi. Bởi vì sự ngu xuẩn của ông nên đã mất đi chỗ dung thân ở thành Vĩnh An này. Nhưng mà đại sư Nguyệt Hoa này, nể tình ông đã cống hiến nhiều cho thành Vĩnh An, ta sẽ cho ông một cơ hội."
Đại sư Nguyệt Hoa nhíu mày, ông không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn gã.
Lê Chấn Vũ không hề để bụng, ánh mắt gã sâu thẳm, chậm rãi nói: "Chỉ cần đại sư Nguyệt Hoa đồng ý tiếp cận Hề Nguyệt, do thám phương pháp trị liệu của hắn rồi trộn bình thuốc bột này vào trong thuốc mà hắn định dùng giúp ta. Ta sẽ nghĩ cách rửa sạch tiếng xấu cho ông, thế nào?"