"Cái gì! Đại sư Nguyệt Hoa không thể luyện đan hả?"
"Cũng không thể khám bệnh cho người khác sao?"
"Điều này là sự thật ư?"
"Vậy đại sư Nguyệt Hoa còn được xưng tụng là thầy thuốc tứ phẩm hả? Há chẳng phải là mười mấy năm qua ông ta đều đang khoác lác lừa bịp à?"
"Ôi chao! Thì ra là một tên lừa đảo! Chẳng trách đại sư Nguyệt Hoa lại đảm bảo cho cái tên Hề Nguyệt kia!"
"Nói không chừng là do tên Hề Nguyệt này phát hiện ra bí mật của đại sư Nguyệt Hoa, rồi lấy chuyện đó để khống chế ông ta đấy! Bởi nếu như bị người khác biết mình không thể khám bệnh, không thể luyện đan, vậy thì cuộc đời làm thầy thuốc của ông ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!"
Đại sư Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy đầu mình ong ong chấn động, giống như bị người ta lột sạch quần áo ném trên đường cái giữa ban ngày vậy. Mắt ông đỏ ngầu, trong lòng cuộn trào sự sợ hãi, phẫn nộ và đau lòng, có điều miệng ông mấp máy một hồi lâu mà vẫn không nói được lời nào.