Hột Khê rời khỏi phủ Âu Dương chưa được bao lâu đã có một chiếc xe ngựa từ đằng sau phi đến, ngừng lại ngay trước mặt cô.
Hai chân trước của con tuấn mã lông trắng như tuyết đầy quen thuộc tung vó trước, ngửa đầu kiêu ngạo rồi phát ra tiếng phì phò với cô.
Khóe miệng Hột Khê khẽ giật giật. Quả nhiên, rèm cửa nhanh chóng được vén lên, lộ ra khuôn mặt điển trai điên đảo chúng sinh của Nam Cung Dục.
"Từ thành Yên Kinh đến vùng ngoại ô đường sá xa xôi, chi bằng để ta tiễn Khê Nhi một đoạn."
Hột Khê dứt khoát từ chối: "Không thuận đường, không dám phiền!"
Khóe miệng Nam Cung Dục khẽ nhếch lên, không mảy may nao núng đáp: "Ai nói không thuận đường chứ, đúng lúc bản vương đang cần đi đến núi Thương để giải quyết một số việc. Khê Nhi à, nếu nàng mà còn không chịu lên xe, bản vương cũng chỉ còn cách làm giống hệt với lần trước thôi, dùng bạo lực cướp người."