Hóa ra thiên phú về mặt y thuật của Chỉ Hi tiên tử lại xuất sắc đến thế.
Lục Chỉ Hi nhếch môi mỉm cười, không kiềm được mà nhìn qua khóe mắt về hướng Nam Cung Dục.
Cô ta đoán rằng người đàn ông ấy sau khi nghe được điểm đặc biệt và hiếm có ở mình sẽ tỏ thái độ thán phục, sẽ có thêm phần đề cao mình. Thế nhưng cảnh mà Lục Chỉ Hi trông thấy là Nam Cung Dục đang thân mật kề tai Hề Nguyệt thì thầm gì đó, mặc dù gương mặt hắn hình như đã bị bao phủ trong sương mù, không nhìn rõ lắm, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được sự dịu dàng và cưng chiều của hắn.
Đôi tay buông thõng bên người của Lục Chỉ Hi siết chặt lại, ngay sau đó cô ta lập tức trở lại như bình thường, cười hờ hững với mọi người: "Chỉ với chút tài mọn này, Chỉ Hi không dám nhận lời khen của mọi người đâu. Có điều, nếu có thể dùng chút khả năng của mình giảm bớt đau đớn của bệnh nhân, vậy thì Chỉ Hi đã mãn nguyện rồi."