"Hừ, Nguyệt Hoa đại sư!" Lê Chấn Vũ cười lạnh: "Giờ đây ông ta đâu được coi là đại sư gì nữa chứ. Tuyết Linh, muội vẫn chưa biết sao? Từ mười mấy năm trước, ông ta đã không thể luyện đan được nữa rồi, bây giờ y thuật cũng bị thụt lùi chẳng còn như xưa. Trước đây huynh nể ông ta nhiều tuổi vai vế trên nên còn cho ông ta thể diện mặt mũi, nhưng nếu bản thân ông ta đã không biết phân biệt đúng sai như thế, vậy đừng trách huynh không khách sáo!"
Nhậm Tuyết Linh nghe giọng điệu của biểu ca nhà mình, liền biết gã lại có chủ ý gì khác, vội vàng hưng phấn hỏi: "Biểu ca, huynh mau nói xem huynh có cách gì? Chỉ cần có thể dạy dỗ được đám khốn kia để sư tỷ thắng, huynh muốn muội làm gì cũng được."
Lê Chấn Vũ nhếch môi, thì thầm bên tai ả. Gương mặt Nhậm Tuyết Linh lập tức toát lên niềm vui sướng khôn tả.
***
Người đàn ông mặc đồ xanh đi một mạch từ sòng bạc Trường Nhạc trở lại Lan Hương uyển của phủ thành chủ.