Lúc ấy Lục Chỉ Hi chỉ coi thường lời đồn đại về Phụng Liên Ảnh và người được gọi là thiên tài hàng đầu của đại lục Mịch La là Nam Cung Dục. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy hắn dịu dàng trìu mến nhìn Hề Nguyệt, còn chẳng liếc sang mình lấy một lần, bỗng dưng trong lòng cô ta trào dâng cảm xúc không cam lòng một cách khó hiểu.
Vừa nghĩ tới đây, đôi mày cô ta cau lại chất chứa vẻ lạnh lẽo, đăm đăm nhìn Hột Khê: "Hề công tử, ta chỉ mong công tử mang tấm lòng nhân ái, đừng nên đuổi cùng giết tận người ta, công tử cần gì xuyên tạc ý của ta chứ? Cho dù sư muội của ta có làm gì sai trái, muội ấy cũng không đáng tội chết. Chẳng lẽ Hề thần y còn nghĩ hành vi cử chỉ của mình là hoàn toàn đúng mực sao?"
Mạc Thố Thố giậm chân mắng: "Ngươi bảo Hề Nguyệt ca ca không được đuổi cùng giết tận ả xấu xí kia, nhưng vừa rồi chính bọn chúng là người muốn thả rắn độc cắn chết ta. Tại sao ngươi không trách mắng bọn chúng chứ!"