Lê Chấn Vũ đi tới bên cạnh cô ta, trầm giọng nói: "Chỉ Hi, xin lỗi, tại ta không bảo vệ tốt Tuyết Linh, cho nên mới để muội ấy bị trúng độc." Nói xong, gã chỉ tay vào Hột Khê, lạnh lùng nói: "Người ra tay với Tuyết Linh chính là hắn! Tên thiếu niên này còn trẻ nhưng cực kỳ độc ác. Hắn giết con rắn chuông đuôi bạc của ta thì không nói, vậy mà còn nặn cho ra nọc độc của rắn bằng được để công kích bọn ta. Rõ ràng hắn muốn dồn ép bọn ta vào chỗ chết."
Lục Chỉ Hi cau mày nhìn Hột Khê, sau đó lại nhìn sang Nam Cung Dục bên cạnh cô, chậm rãi nói: "Vị công tử này, chuyện của buổi sáng hôm nay, ta đã nhận lỗi và xin thứ lỗi với công tử thay sư muội ta. Vật đổi sao dời, chuyện vốn nên để nó lắng xuống, bỏ qua lẫn nhau là được rồi, không hiểu sao công tử vẫn còn lòng dạ hẹp hòi như thế, lại không chịu bỏ qua cho sư muội của ta. Thậm chí... còn hạ độc với sư muội ta như thế. Công tử không thấy mình quá mức nham hiểm ác độc hay sao?"