"Ta cứ nói đấy! Ta cứ nói đấy!" Thiếu nữ áo hồng hừ lạnh, còn tiện tay lấy một cái gương to ra giơ lên trước mặt Nhậm Tuyết Linh: "Ngươi chính là đồ xấu xí! Đồ xấu xí! Đồ xấu xí! Những gì ta nói đều là sự thật, ngươi có giỏi thì đến đây lột da ta đi này!"
Nhậm Tuyết Linh trông thấy mặt mũi mình qua gương, phút chốc cả người ả cứng đờ. Người trong gương hiện giờ mặt mũi sứt sẹo méo mó, trên mặt là những vết xanh tím sưng đỏ, vốn dĩ mặt mũi vốn ưa nhìn giờ trông còn xấu xí hơn cả con rùa.
"Òa..." Nhậm Tuyết Linh giơ tay bịt mặt, không chịu nổi nữa mà òa khóc rồi chạy đi mất.
"Sư muội!" Lục Chỉ Hi chỉ kịp kêu một tiếng, thấy Nhậm Tuyết Linh đã chạy đi xa mới thở dài chán nản.
Cô ta quay người lại, chỉ trích thiếu nữ áo hồng: "Cô nương, người xưa có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Sư muội ta đã bị trừng phạt thích đáng, cô cần gì phải gây sự như thế, khiến muội ấy phải chịu nhục lần nữa chứ?"