Với tu vi của Hột Khê, dĩ nhiên sẽ không ngã chết hoặc chết rét, nhưng chắc chắn vẫn phải chịu đau.
Hột Khê nắm lấy bàn tay dày rộng ấm áp của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve những vết chai trong lòng bàn tay hắn, khẽ nói: "Đang suy nghĩ rất nhiều việc, nghĩ tới lần đầu tiên ta đến với thế giới này, nghĩ đến thời điểm ta và huynh quen biết nhau, nghĩ tới những điều mà ta từng trải qua ở thành Yên Kinh và trong nước Kim Lăng... Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi nước Kim Lăng đấy."
"Lưu luyến à?" Giọng nam trầm ấm mang niềm bao dung vô bờ.
Hột Khê lắc đầu, khẽ cười: "Những người mà ta quan tâm đều đang ở cạnh ta, những gì mà ta quý trọng đều còn đó, tương lai của ta đang ở thế giới rộng lớn phía trước, vốn dĩ nước Kim Lăng nho nhỏ ấy chẳng thể nào giữ chân ta được. Cho nên, ta không lưu luyến!"
"Ừ."