Sau khi ả ăn đan điền của toàn bộ người ở biệt viện nhà họ Chu thì đã có sự tiến triển vượt bậc, lúc này ả không cần nuốt sống đan điền nữa mà có thể dùng khí đen trực tiếp hút khô cạn đan điền. Chẳng qua lúc đối mặt với vài người, ả thích cách nuốt sống đan điền hơn, ví dụ như đối với Chu Ích Thuân chẳng hạn.
Nạp Lan Phi Tuyết đá văng thi thể đã chết trước mặt ra, chầm chậm rảo bước tới trước mặt Nạp Lan Chính Trạch.
Bấy giờ Nạp Lan Chính Trạch đang bị tạp chất của tinh thạch hành hạ sống không bằng chết, nghe được tiếng động bèn mở mắt ra, trông thấy Nạp Lan Phi Tuyết đứng đằng trước mình.
Đôi mắt ông ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lóa nóng bỏng, miệng há thật to, phát ra những tiếng ú ớ dồn dập. Lưỡi của ông ta đã bị cắt đứt nên nói không được rõ ràng lắm, nhưng không ảnh hưởng đến việc ông ta cất tiếng gọi mơ hồ đầy kích động: "Hi Tuyết... Cú a..." (Phi Tuyết, cứu cha).