"Khi còn bé nó đổ bệnh, mẹ cực nhọc ngày đêm, chăm sóc nó hai ngày hai đêm liền không có lúc nào được nghỉ ngơi... Nhưng mà cuối cùng lại chỉ đổi lấy một câu mẹ là người đàn bà chanh chua, mạng của mẹ không đáng giá. Phi Tuyết... Nó là đứa con gái mà mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra! Tại sao nó có thể đối xử với mẹ như vậy chứ!"
Nạp Lan Phi Tuyết lạnh lùng nheo mắt, trong đầu văng vẳng lời nói lạnh lùng vô tình của Nạp Lan Ngữ Dung ngày ả về lại mặt.
Nạp Lan phu nhân vừa khóc vừa ôm ngực, đột nhiên cả người bà ta co quắp, khóe miệng bắt đầu tràn ra khá nhiều máu tươi.
"Mẹ! Mẹ sao thế?" Nạp Lan Phi Tuyết vội vàng đỡ lấy Nạp Lan phu nhân, lo lắng gọi: "Để con đi tìm thầy thuốc cho mẹ! Mẹ hãy cố gắng chịu đựng!"