Cửa phòng chứa củi vừa đóng, Ngô Lại Tử lập tức nhào về phía Nạp Lan Phi Tuyết. Mà lúc này, Nạp Lan Phi Tuyết đã hoàn toàn thôi chống cự.
Hai mắt ả nhìn thẳng lên mái nhà của phòng chứa củi, vẻ mặt thê lương mà tuyệt vọng, ánh mắt nào còn chút kiêu ngạo và ương ngạnh như xưa nữa, chỉ còn lại sự chết lặng và bất lực vô bờ.
Rõ ràng ả đáng lẽ là cành vàng lá ngọc, được mọi người hết mực yêu chiều. Rõ ràng ả có mẹ, có cha, có mái nhà ấm áp. Nhưng tại sao, tại sao ả lại mất đi hết thảy vậy? Từ khi nào mà ả phải chịu cảnh khốn khổ này đây?
Là từ khi con tiện nhân Nạp Lan Hột Khê bắt đầu xuất hiện hay sao? Không, không phải! Mặc dù kể từ lúc Nạp Lan Hột Khê xuất hiện, thật ra Nạp Lan Phi Tuyết chẳng coi Hột Khê ra gì.
Dù Nạp Lan Hột Khê đã cướp đi rất nhiều thứ của ả, ví như Thái tử, ví như ánh hào quang của ả, nhưng ả không đến mức ghen ghét lắm, vẫn chưa đến mức tuyệt vọng và điên cuồng thế này.