Chu Trọng Bát uống ực một hớp rượu, đứng lên nhìn Nạp Lan Phi Tuyết đang vô cùng chật vật trên mặt đất, cười nhạo: "Nếu biếm loại như ả làm thị thiếp, chỉ sợ vẫn còn chướng mắt ta ấy chứ. Ngô Lại Tử, nếu ngươi thích, thì ta thưởng ả đàn bà này cho ngươi đấy."
Nói xong, gã nhìn Trương Nô Nhi bên cạnh với ánh mắt lấy lòng, ân cần hỏi: "Nô Nhi, nàng xem ta đã bỏ ả đàn bà hèn hạ này, ả sẽ không còn vướng mắt nàng nữa, lần này chắc nàng hài lòng rồi chứ? Sau này nàng có bằng lòng ở lại bên cạnh ta hay không? Nếu nàng bằng lòng, ngày mai ta sẽ đến gặp cha nàng cầu hôn."
Sâu trong mắt Trương Nô Nhi lấp lánh ánh sáng, cô ta vừa đắc ý vừa thương hại nhìn Nạp Lan Phi Tuyết đang run lẩy bẩy, mặt đầy hoảng sợ trên mặt đất, rồi nhào vào ngực Chu Trọng Bát hờn dỗi: "Chu thiếu gia, chàng biết rõ thiếp một lòng say mê chàng, chàng đến cầu hôn, thiếp vui còn không kịp đấy."