Hột Khê nhìn theo bóng dáng ông dần biến mất, khẽ nhíu mày. Dù sao cô vẫn thấy sau khi lão hồ lô kiểm tra đan điền Tiểu Trì và thấy bức họa của An Lăng Nguyệt thì tâm trạng hơi nặng nề. Cuối cùng ông cười đùa cợt nhả một chút chỉ để cố ý che giấu tâm trạng mà thôi. Hơn nữa, sư phụ chưa bao giờ cho phép cô chủ động liên lạc, song bây giờ lại cho cô một cái ngọc giản truyền tin. Chẳng lẽ là sợ cô xảy ra chuyện sao?
Nam Cung Dục bước lên ôm chặt Hột Khê, giọng điệu hơi chua ngoa: "Nhìn gì mà lâu thế, lúc ta đi cũng không thấy nàng lưu luyến không nỡ như thế đâu!"
Hột Khê dở khóc dở cười, cô đấm nhẹ vào ngực hắn, tức giận mắng: "Nam Cung Dục, huynh hay ghen lung tung quá!"
Nam Cung Dục túm lấy ngón tay thon dài của cô, nhẹ nhàng nắm trong tay, thuận miệng hỏi: "Khê Nhi, sao nàng lại bái Huyền Thanh chân nhân làm sư phụ?"